Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Thứ Hai, 19 tháng 1, 2015

Phù Vân (Dược sư, 01)


Nguyệt Quang chợt thấy tâm cơ máy động. Đoạn quay sang thiếu nữ hỏi: "Xin hỏi phương danh của tiểu thư, đây là địa phương nào, sao cô nương còn trẻ như vậy lại là nữ chủ ở đây?". Thiếu nữ mỉm cười, rồi thở than: "Thật bất hạnh, gia phụ vân du bỏ mặc lại nơi này cho thiếp, chôn thân nơi hoang tịch này, thật may mắn có công tử ghé chơi, làm vơi bớt nỗi sợ những ngày qua bị đe dọa. Thiếp từ nhỏ được gia phụ dặn rằng dòng dõi có phần đặc biệt, không thể tùy tiện bộc lộ danh phận, xin công tử thứ cho. Đây chỉ là một xứ vô danh. Lại xin hỏi, công tử đây có thể gọi ra sao, hầu tiểu nữ không gọi sai tên công tử mà thất kính?". Nguyệt Quang nhìn thiếu nữ chăm chú, lại hỏi: "Ta có thể giúp cô nương chăng?". "Thiếp thân cô thế cô, thật chẳng biết thế nào, chỉ có thể gửi tín tâm nơi người quân tử".

Nguyệt Quang thở dài: "Sao ta không vứt cái túi nhỏ này vào bếp lửa mà nàng lại ra chiều thất vọng? Lúc đó ánh mắt nàng nhìn ta và cái túi rất nhanh, cả vai và vùng tâm đều theo thân có chút lay động, như vậy chứng tỏ nàng rất sốt ruột. Khi nàng cười với ta môi dưới hơi rung mạnh hơn nhiều môi trên, chứng tỏ tâm cảm có phần khác lạ. Tâm cảm nàng như vậy mà ăn nói còn vòng vo, rốt cuộc muốn ta tự tiện mà thực hiện việc nàng nói mà không đề phòng gì. Nàng nhấn mạnh chỗ thân thế bất toàn của nàng mà không dám nói thẳng điều thực cảm trong lòng, bất chân như vậy nhưng vẫn không động dung, tâm cơ cao vậy là từ đâu mà ra? Người thật là khuê nữ không quen ăn nói, người thật là thiện lành không quen kể về việc ác. Mẹ ta dạy rằng nhan sắc là chỗ họa, kẻ tự phụ về cái đẹp thường có ác tâm. Nàng từ cách ăn nói đến dáng điệu đều không quên mình là đẹp, thực ra nàng là sao đây? Ta thực thấy khó nghĩ".

Thiếu nữ vẫn mỉm cười, giọng nhỏ nhẹ có chút trách móc: "Thiếp có thể không đề phòng sao? Chàng cầm theo cái túi mà Dâm thần dùng để đe dọa thiếp, đến tên tuổi thiếp còn chưa rõ. Chẳng vì chàng mang khí độ quân tử, phong thái đường hoàng, thiếp dám nói những điều này sao. Thiếp đã quá mòn mỏi vì âu lo rồi, nên mong tận mắt thấy người quân tử tỏ lộ điều chân chính, chẳng lẽ tâm trạng ấy là sai sao? Thiếp được dạy rằng khuê nữ cần trọng điệu bộ, lẽ nào cũng là sai sao? Nếu chàng đã lấy dạ nghi ngờ để phòng thiếp, thì xin chàng hoặc cứ tự tiện ra đi, hoặc làm theo lệnh của Dâm thần hẳn là người đã trao cho chàng cái túi đó? Kẻ tà ác giọng điệu thường chân chính, chắc hẳn chàng vẫn không chịu nhận ra hành sự của hắn thật đáng ngờ, chỉ nghe giọng hắn luôn tự nhận mình là Đạo Pháp. Nếu thực thế, thiếp thật thấy đáng buồn cho chàng". Nguyệt Quang lại động tâm thêm nữa, nghĩ thầm: "Ta vừa rồi chính là dùng cách nhận biết tâm ý được học suốt hơn tháng qua, vừa dùng đã bị nàng ấy chỉ ra chỗ sai trái. Lẽ nào cách ấy thực ra là sai trái? Nhưng tại sao lại đúng với ta như vậy, mà lại sai với người như vậy? Hay do ta tuổi đời chưa trải, nhẹ dạ cả tin? Thật khó nghĩ". Nguyệt Quang quả thực còn trẻ, nên không hiểu rằng một khi đã thảo biện với người ta, thì dù ai đúng ai sai cũng đã ngã ngũ rằng cả hai đều đúng, đó là cái lý uyên nguyên của thái cực. Cho nên kẻ lớn không tham, Đạo lớn không tranh, ấy là điều từ xưa vẫn truyền trong con nhà Đạo. Chàng cũng chưa đủ trí huệ để phân biệt giữa chỗ sở dụng của mình và điều diệu dụng của vị kia, nên làm sao biết được điều mình ngộ ra mà dùng đó khác biệt ra sao với điều vị kia dạy bảo, chỉ biết đó là một sự một cách mà phán xét. Thật khó trách.

Cũng nên nói rằng Nguyệt Quang thật khó lường lòng dạ người khác. Vừa mở lời đã dùng lời khen tặng trước, rồi than thân sau, rồi trách khéo cuối, những lời ấy cấu thành thái cực len lỏi vào não, khiến Chân Giả đều lẫn lộn. Đã lẫn càng lẫn, chính là chuẩn bị nhập ma. Nguyệt Quang nhất thời bị nữ sắc, dâm dục, tà ngôn dẫn dụ, buột miệng mà rằng: "Ah. Thật xin lỗi nàng. Ta thật đã tin vào kẻ dâm tà. Thật đáng trách. Vậy mà suốt một tháng qua còn chăm chỉ học hỏi hắn. Lại dùng điều hắn dạy mà xét đoán nàng". Thiếu nữ nhìn thẳng vào mắt Nguyệt Quang, hỏi rằng: "Chàng còn lý trí đấy chăng? Thiếp nghe rằng kẻ chân thành tất chính trực, kẻ biết lỗi tất cải sửa, kẻ thực thấy sai tất thực thay đổi. Lửa đó là minh chứng, chàng có buông tà khí hắc vật trong tay ra không? Hay vì chấp trước mà nắm giữ, vì mê đắm mà khó buông? Lời này chính là xem lòng dạ quân tử ra sao đây?". Nguyệt Quang nghe mấy lời ấy, nhưng trong tâm bỗng dậy lên một cảm giác kì dị khó nói. Dường như có điều gì phản ứng rất dữ dội. Phút chốc mặt chàng đỏ phừng phừng, hai tai bị bế kín, hai mắt đóng lại, thân thể trương lên, rồi bay lên trên không cách mặt đất chừng hai trượng. Tất thảy mọi người trong căn phòng đều la hét khẩn trương. Lại nói thiếu nữ vừa thấy tình trạng ấy, bèn lao đến nhanh như một cơn gió, tay chộp lấy cái túi nhỏ có vẽ hình thái cực xanh đỏ còn trong tay của Nguyệt Quang.

Nhưng nàng còn chưa kịp chạm, thì Nguyệt Quang đã rớt xuống rất nhanh, thân thể trở lại bình thường, mồ hôi nhễ nhại. Chính Nguyệt Quang cũng không biết tại sao vừa rồi lại xuất sinh trạng thái đó. Chàng định thần nhìn vào thiếu nữ hỏi: "Sao khi ta gặp nạn, nàng chỉ chủ tâm lấy cái túi từ tay ta". Thiếu nữ cũng nhìn vào mắt Nguyệt Quang, nói rằng: "Thiếp nếu có sai lời xin thiên lôi đả tử. Vật trong tay chàng đích thực là tà khí hắc vật, nếu không bỏ đi sẽ khiến thân mệnh chàng bị hủy, sinh mạng chàng sẽ nguy nan rồi. Vừa rồi thiếp định giật lấy nó vì cho rằng chính nó là nguyên nhân". Nguyệt Quang nghe lời ấy lại cũng thấy rất có lý, nhất thời hồ đồ đứng im lặng. Lại kể, Nguyệt Quang ngẫm nghĩ đã đủ, tự nói lớn rằng: "là Tôn sư hay là kẻ Dâm ác, thì ta cũng chịu ơn người đó, nay ta ân đoạn nghĩa tuyệt, cũng không lý đến vị đó nữa, túi này đem xuống núi trả, sư đồ vĩnh quyết. Nếu vị ấy tìm cách quấy nhiễu cô nương, ta sẽ liều thân mà ngăn cản". Thiếu nữ bỗng nhỏ một giọt lệ, lại nói rằng: "Chàng thật có lý trí. Nhưng chàng đi gặp Dâm Thần, y biết đã không thành, bị vạch mặt rồi, không giết chàng sao? Hơn nữa y miệng lưỡi hơn người, biết cách thao túng tâm tư người khác, có chắc chàng đi mà không ma nhiễm không? Chàng vì thiếp mà mất mạng, thiếp có sống nổi không?". Nguyệt Quang nghe mấy lời ấy lại thấy tâm cảm thêm xúc động mãnh liệt, thật khó cầm lòng. Bèn quăng cái túi nhỏ vào lửa, lửa cháy hắt ra ánh xanh lục, rồi chuyển sang da cam, màu sắc thật đẹp đẽ vô cùng.

Chàng vừa quay lại định nói, đã thấy một con rắn lớn trăm đầu, cao gấp ba lần người chàng, vươn đến. Ngay trong lúc ấy toàn bộ lâu đài cũng hiện thành một động rắn khổng lồ, vạn loại rắn bò lúc nhúc đủ màu sắc trông rất khủng khiếp. Lúc ấy quả thực là hoảng kinh, chàng không biết sẽ làm sao nữa, trân trân chịu chết, đến một niệm cũng không nghĩ ra nổi. Đúng khi ấy thân chàng bỗng tỏa ra một làn tử khí đậm đặc, khuôn mặt chàng biến đổi, thân hình thốt nhiên to lớn, bàn tay cứng như kim cương. Chàng như một làn khói mỏng, luồn ra sau con rắn, chộp lấy đuôi nó gằn giọng: "Bách Đầu Xà hỗn láo, có biết ta là ai không?". Bách Đầu Xà cất tiếng run rẩy, như trăm giọng cùng nói một lúc, ồn ào khó chịu không tả nổi: "Địa ngục Ác Thần giá đáo, thiếp thật hỗn láo không biết mà đón nghênh. Nếu biết ngài ngự trong người này, thiếp tuyệt không dám xâm phạm". "Ngươi thật là đồ ngu xuẩn. Ta bị ước chế trong thân tiểu tử này, vừa rồi y không khống chế được thân nữa ta mới xuất ra được. Trong hắn có một năng lượng khủng khiếp, khiến ta bị phong ấn mà không sao thoát. Nhưng giờ mệnh ta đã bị mệnh hắn kiểm soát, hắn có mệnh hệ nào ta cũng không xong. Nếu ngươi muốn thành Rồng trong kiếp này, ta không sai chứ, thì hãy hóa thành thiếu nữ ngoan hiền sánh đôi với hắn, dần tìm cách cứu thoát ta. Khi ta thoát rồi, sẽ dùng pháp lực viên hóa ngươi thành Địa ngục Ác Long, tôn chủ của rồng khắp địa ngục". Bách Đầu Xà thực có ước vọng ấy, đã ngàn năm khổ sở tìm cách mà không ra, được lời ấy vội đáp: "Xin ngài cứ thả tôi ra, tôi nhất định sẽ y lời ngài".

Vừa nói đến đó thì Nguyệt Quang trở lại trạng thái bình thường, nằm bất tỉnh một chỗ. Bách Đầu Xà liền hóa lại thành thiếu nữ. Còn chưa kịp làm gì bỗng thấy một trận cuồng phong. Ả hét lên: "Là cao nhân nào giá đáo Bách Xà Động vậy".


"Bản tôn Thần Xanh Đỏ, vừa được cô nương tặng cho danh hiệu Dâm thần đây".


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.