Có một chuyện bọn anh chưa từng đặt ra: hình thức kẻ ác tác ác có thể thế nào?
Thân Tâm Ý liên đới với nhau, Thiên Địa Nhân liên đới với nhau. Mọi sự phá hoại cũng là cách thức khiến các nhân tố này bị chia cắt, tách rời, khiến nó tự đổ vỡ.
Tự đổ vỡ. Có lẽ đó là cách tàn hại phổ biến nhất trong lịch sử các pháp môn công truyền, cứu độ trên diện rộng. Đến giờ vẫn có nhiều trang bôi nhọ Sư Phụ anh được lập ra và phát tán, chuyện nghe thì vô lý, vậy mà nó cứ vậy đấy. Nhưng những kẻ đó đã tàn rồi, chúng còn không đủ sức để sinh nổi một niệm. Chỉ như cái xác đã mất hồn, mục rữa và rối loạn.
Thật.
Do sợ hãi và cũng cần thiết, các môn đồ của Đức Chúa Kitô đã thực hiện một số những biện pháp đề phòng với những chức phận tôn giáo ban đầu; nhưng họ vẫn tiếp tục lựa chọn . Bằng cách bắt chước bức màn bí mật tôn nghiêm bao trùm những nghi lễ Eleusis, các tín hữu Kitô giáo đã lấy làm hãnh diện rằng hẳn là họ đã khiến cho những tổ chức linh thiêng của mình trở nên tôn kính hơn trong con mắt của thế giới Pagan. Nhưng kết quả lại không như những gì họ mong ước và dự tính, vì mọi việc vận hành theo theo lối tinh vi hơn. Người ta đồ rằng họ chỉ “xấu che tốt khoe”. Sự thận trọng sai lầm của họ tạo cơ hội cho những kẻ ác ý được bịa đặt và lôi kéo những kẻ nhẹ dạ, dễ dao động. Những kẻ ác ý bôi nhọ rằng các tín hữu Kitô là những người độc ác nhất, thập thò trong những nơi hẻo lánh tối tăm để làm mọi trò ghê tởm mà một trí tưởng tượng đồi bại có thể nghĩ ra, và rằng các tín hữu Kitô bán rẻ mọi phẩm chất tốt đẹp nhằm đổi lấy những ân sủng từ vị Chúa vô danh của họ. Có nhiều kẻ làm bộ thú nhận hay thuật lại những nghi lễ của cái đoàn thể đáng ghê tởm này. Người ta quả quyết kể về những chuyện như “một đứa bé mới sinh, khắp người được rắc đầy bột mì, giống như một biểu tượng huyền bí nào đó về sự khởi đầu, được đặt dưới con dao của kẻ mới cải đạo. Kẻ này lạnh lùng gây ra những vết thương sâu và chí tử cho nạn nhân vô tội của hắn. Ngay sau khi hành vi tàn ác được hoàn tất, các hội viên sẽ uống máu, thèm thuồng xâu xé chân tay, và cam kết giữ bí mật vĩnh viễn do ý thức rằng chúng đã cùng lên một con thuyền tội lỗi. Người ta cũng khẳng định chắc chắn rằng tiếp sau cái lễ tế vô nhân đạo này là một trò tiêu khiển tương ứng, trong đó có những việc phóng túng vô độ để khơi gợi thú tính hoang dã; cho đến khi, vào thời điểm đã định, những ánh sáng vụt tắt, nỗi xấu hổ không còn, thiên tính bị xem nhẹ; và, bị dẫn lối một cách không chủ ý, màn đêm bị ô uế bởi mối quan hệ loạn luân của những người anh chị em, của những đứa con trai và các bà mẹ.”
Nguyên văn:
The precautions with which the disciples of Christ performed the oɽces of religion were at ɹrst dictated by fear and necessity; but they were continued from choice. By imitating the awful secrecy which reigned in the Eleusinian mysteries, the Christians had ɻattered themselves that they should render their sacred institutions more respectable in the eyes of the Pagan world. But the event, as it often happens to the operations of subtle policy, deceived their wishes and their expectations. It was concluded that they only concealed what they would have blushed to disclose. Their mistaken prudence aʃorded an opportunity for malice to invent, and for suspicious credulity to believe, the horrid tales which described the Christians as the most wicked of humankind, who practiced in their dark recesses every abomination that a depraved fancy could suggest and who solicited the favor of their unknown God by the sacriɹce of every moral virtue. There were many who pretended to confess or to relate the ceremonies of this abhorred society. It was asserted “that a new-born infant, entirely covered over with ɻour, was presented, like some mystic symbol of initiation, to the knife of the proselyte, who unknowingly inɻicted many a secret and mortal wound on the innocent victim of his error; that as soon as the cruel deed was perpetrated, the sectaries drank up the blood, greedily tore asunder the quivering members, and pledged themselves to eternal secrecy by a mutual consciousness of guilt. It was as conɹdently aɽrmed that this inhuman sacriɹce was succeeded by a suitable entertainment, in which intemperance served as a provocative to brutal lust; till, at the appointed moment, the lights were suddenly extinguished, shame was banished, nature was forgotten; and, as accident might direct, the darkness of the night was polluted by the incestuous commerce of sisters and brothers, of sons and of mothers.
Trích từ: http://www.sacred-texts.com/cla/gibbon/01/index.htm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.